[Review film] The Voices (2014) | Dark Comedy | Một bộ phim hài nhưng lại không hài | Có spoil
"The Voices" là một bộ phim hài kinh dị năm 2014, do đạo diễn Marjane Satrapi chỉ đạo và Michael R. Perry viết kịch bản. Phim có sự tham gia của các diễn viên nổi tiếng như Ryan Reynolds, Gabriel Bateman, Gemma Arterton, Anna Kendrick và Jacki Weaver. Bộ phim đã được chiếu tại Liên hoan phim Sundance 2014 vào ngày 19 tháng 1 năm 2014.
IMDb RATING
Với điểm IMDb này đối với một bộ phim có sự tham gia của Ryan Reynolds, dễ thấy bộ phim khá kén người xem và nhận đánh giá không cao. Có chăng thì bộ phim thuộc thể loại không dễ dàng được yêu thích? Bản thân Di khi mới nhìn vào màu poster và mô tả của phim thì mình sẽ không coi, đơn giản vì nó không thu hút mình. Nhưng vì có xuất hiện của Ryan nên bạn mình đã bảo đảm là phim sẽ hay vì ảnh diễn xuất rất tốt. Nhìn chung sau khi xem thì bộ này khá là ám ảnh với mình, cả về nội dung lẫn câu chuyện liên quan. Đúng như tiêu đề, bộ phim thuộc thể loại hài đen nhưng - nếu bạn đã và đang trải qua cảm giác overthinking thì bộ phim sẽ không còn một chút hài nào, thậm chí có thể kéo bạn xuống vực cùng với sự tiêu cực của phim. Phim đi rất sau vào diễn biến tâm lý của nhân vật chính và Ryan thể hiện rất tốt điều này.
Nói một chút về các diễn viên. Phải nói là tất cả các nhân vật nữ trong phim đều rất xinh đẹp. Ngoại trừ chị đồng nghiệp đầu tiên thì tất cả các nhân vật sau đó có liên quan tới nam chính đều đẹp cả về phần nhìn lẫn tính cách. Ngoại trừ điều đó ra thì mình chỉ nhớ có một Jerry (nam chính do Ryan thủ vai) từng bước từng bước trở thành sát nhân thôi.
Như đã nói, kịch bản của bộ phim dẫn dắt rất chi tiết từng việc nhỏ xíu, tích đọng từng ngày khiến cho Jerry từ chàng trai văn phòng hiền lành trở thành kẻ sát nhân. Có thể đoạn đầu phim diễn biến quá nhanh để người xem có thể nhớ được những chuyện gì xảy ra xung quanh Jerry, sếp quát mắng, dự án và ý kiến bị phản đối, bị coi là người vô dụng... trong chính môi trường mình đang làm việc. Và ánh sáng le lói duy nhất là có một cô bạn đồng nghiệp cười an ủi cậu ấy, ấy nhưng nó chỉ là nụ cười thương hại khiến cho cậu ấy ảo tưởng. Một bác sĩ tâm lý theo suốt từ đầu đến cuối phim và cho cậu ấy uống thuốc - thứ thuốc làm cậu tự ảo tưởng chính cậu. Mọi thứ được đan xen một cách logic đến lạ, đây là điểm sáng mình thích ở bộ này. Chắc do mình bị nhồi nhiều phim phi logic phải drop quá nên bộ này làm mình khá thỏa mãn. Đánh giá kịch bản 9/10.
Lan man ngoài lề về lý do tại sao chọn bộ này để khai trương blog. Thật ra ngay từ đầu mình đã không có ý định xem và nhờ người bạn đó nói mình "Bộ phim này dark lắm, ghét thế" mình mới quyết định coi xem là bộ phim có gì mà khiến bạn mình phải thốt lên như vậy. (Ban đầu bạn ý coi vì Ryan). Kết cục của bộ phim là hành vi tự làm bản thân tổn thương, và bạn mình cũng thế. Thời điểm bạn mình xem bộ phim này và xảy ra chuyện cách nhau 5 ngày. Lúc đó mình kiểu giá như, giá như mà mình xem và hiểu được bạn mình cũng đang bế tắc như Jerry thì tốt biết mấy. Jerry trong phim cũng rất đáng thương, cậu ấy chỉ là không thể để con chó lấn át được con mèo trong đầu cậu ấy thôi. Và cuộc sống thì không có giá như.. Vì vậy mình mong là, nếu bạn đang có người bạn, người thân nào đã xem phim và nhận xét kiểu "Bộ phim giống t lắm, dark lắm" thì hãy ngồi xuống và ôm nhau một cái nhé. Mình từng vì một câu "Em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi và chữa lành tâm hồn em đi" mà khóc tu tu như cả tiếng mới nín, cơ mà khóc vì được quan tâm nó đỡ nhiều lắm. Cảm ơn các cậu đã đọc đến đây!
![](chrome-extension://bpggmmljdiliancllaapiggllnkbjocb/logo/48.png)
![](chrome-extension://bpggmmljdiliancllaapiggllnkbjocb/logo/48.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét